amor fati

Author: fatifor
Pairings: Seunghoon x Jinu, Mino x Seungyoon (HoonWoo/HoonJin/JinHoon, MinYoon)
Rating: 16+
Genre: One-shot, fluffy, HE

Đôi lời nhắn nhủ, xin hãy đọc:

-Mình không giỏi viết lách, xin đừng đặt kỳ vọng quá cao!

-Mình viết những gì mình muốn, nên đừng đòi hỏi tính logic. Mình luôn cố tìm hiểu kĩ mọi thứ trước khi viết, nhưng đây là fiction, sẽ không thể đảm bảo cung cấp những thông tin đời sống một cách chính xác.

-Nhân vật của mình trong fic sẽ không giống quá nhiều với W của đời thực, nhưng cũng không quá khác, mọi thứ vừa đủ để bạn nhận ra rằng mình đang đọc fic của W.

-Cảnh báo trước là one-shot này dài lắm.

“amor fati” xuất hiện trong teaser Fate Number For của WINNER, có thể hiểu là “love your fate”

-Nếu bạn vô tình tìm thấy được fanfic này, thì chúng ta hẳn là có duyên với nhau rồi đấy 😉


 

“Hyung, anh có chắc là mình sẽ ổn không? Chứ em thấy lo lắm.” – Mino vừa khệ nệ rinh chiếc vali màu xám to đùng lên mấy bậc thang, vừa lo lắng nhìn sang người anh của mình.

“Anh đã nghiên cứu nửa năm rồi! Sao mọi người không ai tin tưởng anh hết vậy?” – Jinu chu môi ra giận dỗi với Mino – “Em cũng ủng hộ anh mà? Phải tin là anh sẽ làm được!”

Mino thở dài, cậu đành lẳng lặng làm tròn bổn phận khuân vác của mình vậy. Mà thật chứ, sao hệ thống tàu điện ngầm của Hàn Quốc cứ lên lên xuống xuống với lắm cái bậc thang thế này? Chỉ riêng việc lê cái thân cao to của cậu lên mấy bậc thang này đã đủ mệt, chứ đừng nói tới việc vác thêm cả chiếc vali 30 kg của Jinu.

Hơn bao giờ hết, lúc này Mino cảm thấy mình quá ngu ngốc. Thứ nhất, cậu không nên ủng hộ Jinu. Cậu đã quá sai lầm khi lỡ dại truyền bá cái tư tưởng “hãy theo đuổi giấc mơ bằng mọi giá” cho người anh ngây thơ của mình. Bởi vì giấc mơ của Jinu… haiz nghĩ tới là Mino đau đầu. Và dẫn chứng thứ hai để chứng minh cho sự ngu ngốc của Mino, cậu không nên mua cho Jinu quá nhiều đồ dùng. Anh gần như nhét mọi thứ vào cái vali này, phải, chính là cái vali mà Mino đang vắt hết sức ra mà kéo đi.

Chưa tới 1 giờ đồng hồ, cả hai đã tới sân bay Incheon. Ít ra thì lần này Mino cũng có thể thấy bản thân mình thông minh một chút. Cậu đã nhất quyết bắt Jinu đi KTX thay vì tàu điện ngầm bình thường. Tiết kiệm thời gian và cậu có thể thoải mái ngồi chợp mắt một lát.

Vừa đặt chân đến sân bay Incheon, Jinu không giấu được sự phấn khích. Mắt anh mở to hết cỡ, như thể muốn ngắm nhìn rõ hơn mọi thứ, lưu giữ lại từng chút vào hộp kho báu của riêng mình. Mino nhìn anh vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy trái tim như muốn vui lây. Cậu tự nhủ với chính mình rằng Jinu sẽ ổn thôi, cậu không thể lúc nào cũng chăm lo cho anh mãi được. Để Jinu ra bên ngoài thế giới, để anh có dịp ngắm nhìn mọi thứ. Jinu xứng đáng có những trải nghiệm đẹp đẽ.

Khi Mino đang bị cuốn theo những suy nghĩ rối ren của chính mình, thì một lực mạnh đập thẳng vào lưng cậu. Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng lại như một thước phim chiếu chậm, Mino chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt trừng to hoảng hốt của Jinu. Cậu có thể cảm nhận được là Jinu định đưa tay ra đỡ lấy cậu, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Mino có một pha tiếp đất hoàn hảo.

Vì hôm qua ngủ không đủ giấc, hôm nay lại phải thức dậy sớm để đi cùng Jinu ra sân bay, nên Mino vẫn luôn trong trạng thái lơ ngơ không tỉnh táo lắm. Cậu thấy một bàn tay đưa ra trước mặt, chờ đỡ cậu dậy. Cậu chắc chắn rằng đó không phải là tay của Jinu. Tay của Jinu nhỏ, còn bàn tay này lại có vẻ to và rắn chắc hơn. Cậu nắm lấy bàn tay đó và đứng dậy. Lúc này cậu dần lấy lại được chút ý thức tỉnh táo, vì Jinu cứ liên tục vỗ vai cậu và không ngừng hỏi “Mino à, Mino, em có sao không?”.

“Xin lỗi quý khách! Ban nãy tôi vội quá nên lỡ va trúng anh. Anh có bị đau ở đâu không?” – Một giọng nam trầm thấp vang lên. Đó là một chàng trai trẻ có nụ cười vô cùng ấm áp, Mino nghe ra trong giọng nói của cậu có chút phương ngữ Busan. Cậu ấy mặc đồng phục của tiếp viên hàng không hãng Asiana Airlines, cũng chính là hãng mà Jinu sẽ bay.

“Không sao. Cũng một phần do tôi không chú ý để tránh anh nữa!” – Mino không muốn gây khó dễ cho người này. Ở sân bay thì chuyện va chạm cũng khó tránh khỏi, huống hồ mặt của cậu tiếp viên hàng không này đã tái mét và thở không ra hơi. Nếu mà còn bắt bẻ người ta nữa thì đúng là quá nhẫn tâm rồi.

Nghe được câu nói đó của Mino, cậu tiếp viên thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi đầu xin lỗi lần nữa và nhanh chóng chạy đi về phía quầy làm thủ tục của hãng.

Jinu và Mino cũng di chuyển về hướng đó. Mino đứng ngoài đợi còn Jinu xếp hàng vào làm thủ tục check-in và ký gửi hành lý. Mino đưa mắt dõi theo Jinu, và vô tình chạm ánh mắt với cậu tiếp viên ban nãy. Cậu ấy mỉm cười với Mino, rồi quay sang thì thầm gì đó với người nhân viên đang làm thủ tục cho Jinu.

Một lúc sau, Jinu bước ra với tâm trạng vô cùng phấn khích. Anh vừa cầm hộ chiếu và thẻ lên máy bay, vừa nhảy nhảy về phía Mino, trông không khác gì một chú thỏ con. Mino không hiểu chuyện gì có thể làm Jinu vui như thế.

“Mino à, anh được nâng lên hạng thương gia miễn phí luôn nè! Người ta nói chuyến bay này còn trống nhiều chỗ quá nên người ta cho anh đổi lên luôn. Còn nói là do anh tới quầy thủ tục sớm, là người đầu tiên luôn nên được chọn ấy!” – Jinu nói liên tục một hơi không nghỉ làm Mino phải phì cười.

“Sao? Mắc gì lại cười anh?” – Jinu nhăn mặt. Mỗi khi Mino cười kiểu này thì chỉ có thể là đang chế nhạo anh thôi, mà nãy giờ anh có nói gì sai đâu chứ? – “À mà, cái cậu tiếp viên hàng không ban nãy đụng trúng em có nói với anh là anh chỉ được nâng cấp với một điều kiện là anh phải cung cấp số điện thoại của em cho hãng. Anh không biết sao lại xin số của em chứ không phải của anh, nhưng mà anh điền vào giấy đưa cho người ta luôn rồi. Cậu ấy tên là Kang Seungyoon. Người đâu mà dễ thương, nhiệt tình ghê.”

Mino nghe xong chỉ biết há hốc mồm mà nhìn Jinu. Cậu không thể tin được Jinu cứ như thể mà dâng cậu cho giặc, đem bán cậu luôn chỉ vì cái hạng thương gia. Mino chỉ dám âm thầm hét lên trong lòng vì người này là Kim Jinu. Suy nghĩ của anh ấy đơn thuần vô cùng. Chắc chắn là anh không biết rằng cái người “dễ thương, nhiệt tình” kia nãy giờ cứ nhìn Mino mà cười. Mino chậm rãi quay đầu nhìn về phía quầy thủ tục, và đáp lại Mino là một cái nháy mắt cực kì đáng yêu. Tim Mino hẫng mất một nhịp. Mino chưa kịp định thần lại thì điện thoại rung lên, cậu mở ra xem thì thấy một tin nhắn từ số lạ.

“Xin chào, tôi là Kang Seungyoon. Tôi muốn mời anh một ly cà phê để xin lỗi chuyện ban nãy. Hy vọng anh đồng ý!”

Mino khẽ cười rồi quay sang nhìn về phía Seungyoon và đưa tay ra dấu OK!

*

Jinu tạm biệt Mino để vào khu xuất cảnh. Cả quá trình chia tay lưu luyến mất hơn 30 phút. Mino cứ không ngừng dặn dò đủ điều với anh, nào là không được cầm đồ giúp ai hết, già trẻ lớn bé gì cũng cứ lơ đi, không được ăn đồ người lạ đưa, và một tỷ thứ khác Jinu không thể nhớ hết. Nhưng anh cũng không dám nói với Mino vì Mino mà biết anh không ghi nhớ đầy đủ mấy lưu ý đó thì chắc cậu sẽ rinh luôn anh về nhà, không cho anh đi nữa.

“Jinu hyung, nhớ phải đem máy ảnh của em trở về an toàn đó!” – Mino nói với theo, lòng vẫn không an tâm. Cậu không lo gì cái máy ảnh cả, mất rồi thì mua lại được. Chỉ là cậu muốn Jinu ghi nhớ kỹ rằng anh phải quay về an toàn.

Jinu gật đầu rồi bỏ chiếc máy ảnh Ricoh GR II mà Mino cho mượn vào trong balo. Cảm giác trong anh hiện có chút háo hức xen lẫn hồi hộp. Đây là lần đầu tiên một đứa dân đảo như anh được đi ra nước ngoài du lịch. Anh đã lên kế hoạch cho mọi thứ trong suốt nửa năm nay. Jinu cũng biết bản thân mình chậm chạp, lại thiếu kiến thức, nên anh lúc nào cũng nỗ lực lên kế hoạch kỹ lưỡng cho mọi thứ, với hy vọng cần cù bù thông minh.

Đến giờ lên máy bay, Jinu được hướng dẫn lên vị trí ngồi của hạng thượng gia. Anh chẳng những được nâng cấp miễn phí mà lại còn được chỗ ngồi kế cửa sổ. Jinu thầm cám ơn Seungyoon, và cả… Mino nữa. Lúc ở quầy thủ tục khi Seungyoon hỏi xin số điện thoại của Mino với một nụ cười ngại ngùng, gò má thoáng đỏ lên, thì Jinu đã cảm nhận được mọi thứ rồi. Có điều, anh phải giả vờ như không biết gì cả để Mino không nhăn nhó với anh. Mọi người hay nói Jinu ngốc, nhưng họ không biết rằng, anh chỉ là hơi chậm và thiếu kiến thức thôi, chứ vẫn còn thông minh hơn Mino nhiều. Nghĩ tới đây, Jinu bật cười với chính mình. Mãi lo tự hào với cái suy nghĩ đó, Jinu không để ý tới sự hiện diện của một người đang đứng ngay chỗ của mình.

“Anh ơi, có thể nào dời cái balo này đi được không? Đây là ghế của tôi.”

Jinu giật mình quay sang, vội vàng nói xin lỗi rồi kéo chiếc balo nhỏ của mình về. Nãy giờ vui quá mà anh quên mất, để hành lý của mình sang cả ghế bên cạnh.

Đó là một người con trai vô cùng cao. Jinu thầm nghĩ. Anh cũng thuộc dạng cao rồi, vậy mà người này còn cao hơn anh nhiều lắm. Cậu ấy có gương mặt điển hình của mấy nam người mẫu, đường nét góc cạnh rõ ràng. Điểm đặc trưng nhất chính là đôi mắt nhỏ đậm chất Hàn Quốc. Hoàn toàn trái ngược với Jinu, người luôn nhận được lời khen cho đôi mắt to tròn long lanh như chú nai con thuần khiết.

Người đó bắt đầu mở hộc cabin phía trên để xếp túi hành lý xách tay vào. Lúc người đó vươn người lên, chiếc áo thun trắng cũng theo đó được kéo lên, để lộ một hình xăm thoắt ẩn thoắt hiện ngay vùng thắt lưng.

Chẳng hiểu sao mà mặt Jinu nóng lên, não anh như bị chập dây nguồn không hoạt động được. Thế nên không còn cơ quan nào điều khiển cho anh phải xoay mặt đi nữa. Jinu cứ thế mà nhìn chằm chằm vào hình xăm đó như bị thôi miên. Bản tính của Jinu vốn rất tò mò. Vì không có nhiều kiến thức, nên anh luôn muốn tìm hiểu mọi thứ xung quanh mình. Lúc này cũng vậy, anh cảm thấy rất muốn biết nửa hình xăm phía dưới, ẩn sau lớp vải kia là gì. Jinu chỉ đơn thuần là tò mò thôi.

“Kim Jinwoo-ssi!”

Jinu giật mình, người kia áp sát mặt vào mặt anh. Anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.

“Kim Jinwoo-ssi! Anh nhìn đủ chưa?” – Người kia bật cười.

“Sao? Sao cậu biết tên tôi?” – Jinu ngạc nhiên hỏi lại, hoàn toàn không nhận thức được rằng việc xấu mà anh làm đã bị phát giác.

“Anh gắn một cái nametag to đùng lên balo thế kia thì trừ khi mù chữ mới không biết tên anh thôi.” – Cậu lại phì cười lần nữa, đưa tay chỉ chỉ vào chiếc nametag với chữ Kim Jinwoo màu trắng được thêu đẹp đẽ ngay ngắn trên nền đen. Đây là thành quả một ngày một đêm của Mino cùng với chiếc máy may mini của cậu – quà sinh nhật do Jinu tặng.

Anh tự nhủ một lát nữa sẽ lấy quyển sổ “Death note” ra và ghi tên Song Minho 10 lần vào cho hả giận. Cũng tại Mino cứ nằng nặc bắt anh gắn nametag vào balo, cậu nói rằng làm vậy để khỏi lạc mất. Thực ra nếu Jinu mà đã bất cẩn rồi, thì có gắn bao nhiêu cái nametag cũng mất thôi. Có lẽ Mino làm vậy chỉ để tự trấn an bản thân cậu, nhưng bây giờ lại làm cho Jinu xấu hổ muốn chết. Bị người ta nhìn mình như nhìn trẻ mẫu giáo thế này, Jinu thật chỉ muốn mở cửa máy bay ra mà nhảy xuống luôn cho xong.

“Tôi là Lee Seunghoon.” – Cậu đưa tay ra trước mặt Jinu, muốn bắt tay chào hỏi với anh. Dù gì cũng đã biết tên anh rồi, thì cậu cũng nên tự giới thiệu bản thân cho phải phép. Jinu rụt rè đưa tay ra nắm lấy tay Seunghoon. Tay của anh bé xíu lọt thỏm vào bàn tay cậu.

Seunghoon cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh Jinu, cậu quay sang nhìn anh mỉm cười. Mỗi khi Seunghoon cười, không hiểu sao Jinu đều cảm thấy rất ấm áp. Lúc này Jinu mới lại len lén nhìn sang Seunghoon. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy một chiếc khuyên lấp lánh trên mũi của cậu. Jinu là một người rất ngây thơ, ngày xưa lúc mới chơi với Mino, anh cũng đã mất một khoảng thời gian mới thích nghi được với cả tá hình xăm khắp cơ thể của Mino. Nhờ công sức giảng giải của Mino mà Jinu mới hiểu rằng không phải ai xăm hình cũng là người xấu như trên phim đâu. Nhưng chỉ riêng mấy cái khuyên mũi khuyên lưỡi là Jinu không thể cảm thụ nổi. Anh chỉ cảm thấy rất là đau. Chỉ nhìn thôi anh cũng thấy đau giúp đối phương rồi.

Vậy mà Jinu lại thấy khuyên mũi của Seunghoon rất đẹp. Chỉ là một chiếc khuyên bé xíu có đính viên đá quý màu trắng nhưng lại làm nổi bật hẳn gương mặt của Seunghoon. Nó giúp cậu trở nên hấp dẫn một cách kỳ lạ. Jinu không hiểu sao từ khi nhìn thấy Seunghoon, anh cứ luôn bị người này thu hút bởi những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

“Anh đi du lịch một mình à?” – Seunghoon mở lời.

“Uhm, đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch nước ngoài. Còn cậu thì sao, Seunghoon-ssi?” – Jinu lại lần nữa khởi động chế độ tò mò quen thuộc. Trong đầu Jinu như thể luôn luôn có một vạn câu hỏi vì sao.

“Đúng thật. Nhìn mặt anh là biết… quả là lần đầu…” – Seunghoon tự nói khẽ và cố nhịn cười. Còn Jinu thì đang háo hức chờ đợi câu trả lời của Seunghoon. – “Tôi là blogger về ẩm thực nên cũng thường hay đi đây đi đó để tìm hiểu về đồ ăn của các nước. Nhưng đây là lần đầu tôi đến Chile.”

“Woa. Tuyệt thật đó! Mà …đúng ra cậu phải mập lắm chứ nhỉ?” – Jinu ngây thơ hỏi.

“Hahaha” – Lần này thì Seunghoon không thể nhịn được nữa, cậu bật cười to đến nỗi mấy vị khách xung quanh phải ngó sang nhìn, kèm theo ánh mắt không mấy hài lòng cho lắm. Cậu gật đầu tỏ vẻ xin lỗi với họ rồi quay sang nhìn Jinu.

Bình thường Seunghoon rất ghét mấy kẻ ngốc nghếch. Cậu sẽ nổi điên lên ngay nếu ai đó hỏi mình những câu ngớ ngẩn kiểu này. Vậy mà, cứ hễ người này mở miệng hỏi câu nào thì cậu đều thấy rất dễ thương. Nét thuần khiết, trong sáng của anh vô cùng chân thật. Seunghoon đã gặp qua đủ loại người, gian manh, xảo trá, khôn lõi hay giả vờ ngốc nghếch để lấy lòng thương hại từ cậu. Chỉ riêng Jinu là kiểu người mà Seunghoon mới thấy lần đầu. Những câu hỏi anh đưa ra cho Seunghoon, thực sự là rất ngốc, nhưng Seunghoon lại không nỡ làm anh thất vọng.

Jinu cho Seunghoon một cái cảm giác, cảm giác rằng người nào nỡ làm cho Jinu buồn lòng cũng tàn nhẫn như một kẻ sát nhân vậy đó.

“Jinwoo à, có ai từng nói với anh rằng anh rất thú vị và đáng yêu không?” – Seunghoon thì thầm vào tai Jinu. Cậu giả vờ như mình đang cố tình hạ giọng xuống để không làm phiền những vị khách khác, nhưng thực ra là cậu đang muốn áp sát vào người Jinu. Từ cơ thể Jinu tỏa ra một mùi hương thanh mát mà không bất kì loại nước hoa nào sánh được, nó khiến Seunghoon cảm giác như được thanh lọc.

“Không có. Xưa nay mọi người chỉ nói là tôi ngốc thôi.” – Jinu thật thà trả lời, đầu hơi cúi xuống, tránh đi ánh mắt của Seunghoon. Anh cảm thấy việc này chả có gì đáng tự hào cả. Sống 27 năm trên đời mà suốt ngày cứ bị trêu là đồ ngốc, thì hỏi ai mà vui cho được? Dù anh không để bụng mấy lời trêu ghẹo đó, anh biết mọi người không có ác ý, nhưng mà anh cũng thấy hơi tủi thân một xíu, chỉ một xíu thôi. Đột nhiên Jinu cảm thấy một bàn tay đặt lên đầu mình, vài giây sau đó thì tóc của anh bị vò cho rối tung. Jinu giật mình ngẩng đầu lên nhìn Seunghoon. – “Sao…sao cậu lại…?”

Seunghoon lại nở nụ cười. Lâu lắm rồi Seunghoon mới cười nhiều đến vậy. Cậu cũng không rõ tại sao mình lại lấy tay vò tóc Jinu. Đây là một hành động không phù hợp khi cả hai chỉ mới gặp nhau vài phút.

Seunghoon là người sống rất có nguyên tắc, cậu giỏi xã giao nhưng mọi thứ sẽ chỉ dừng ở mức đó. Cậu không muốn người khác tò mò quá nhiều về mình, và dĩ nhiên cậu cũng sẽ không vượt qua cái khuôn phép xã giao mà làm phiền người khác. Vậy mà Kim Jinwoo, người này lại phá vỡ hết những quy tắc mà Seunghoon đã tự đặt ra cho bản thân và luôn nghiêm túc tuân thủ. Nếu đã lỡ phá rồi, thì thôi phá nhiều hơn chắc cũng chả sao nhỉ?

“Kim Jinwoo, làm bạn với tôi nha!” – Seunghoon nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Jinu.

“Hả?” – Jinu lại ngơ ra rồi nhanh chóng gật đầu. – “Uhm, được thôi. Tôi cũng muốn có thêm bạn. Nhiều bạn thì càng tốt.”

Jinu âm thầm bắn pháo hoa mở hội trong lòng. Vòng tròn tình bạn của anh chỉ vỏn vẹn có vài người thôi, mà chủ yếu là xoay quanh Mino. Mino giới thiệu anh cho ai, thì anh chơi với người đó. Mino nói anh không nên tự kiếm bạn, sẽ bị lừa. Anh cũng không tệ đến mức đấy, nhưng mà vì sợ Mino lo lắng, nên đành nghe theo cậu. Để rồi bây giờ xung quanh Jinu chả có mấy người bạn. Nhìn Seunghoon tỏa ra khí chất tài giỏi như vầy, lại còn bay hạng thương gia, so ra thì người ta hơn anh đủ điều, chắc sẽ không phí công mà lừa gạt một đứa tầm thường như anh.

“Nhưng mà sao lại muốn làm bạn với tôi? Tôi…tôi đâu có gì hay ho đâu chứ?” – Jinu nói ra thắc mắc trong lòng.

“Đừng nghĩ như vậy! Mỗi người đều có một nét đặc biệt của riêng mình. Anh cũng vậy. Chỉ là anh không biết được ưu điểm của bản thân thôi.” – Seunghoon nhẹ nhàng giải thích cho Jinu – “Anh không phải là ngốc. Chỉ là anh quá đơn thuần thôi. Đơn thuần là tốt, vì thời buổi này không còn ai đơn thuần như anh đâu. Nhưng nếu gặp người xấu, anh sẽ dễ dàng bị lừa. Có điều anh yên tâm, tôi không phải người xấu.”

“Anh sinh năm bao nhiêu vậy? Nếu đã là bạn thì tôi nghĩ chúng ta nên hỏi rõ để thay đổi xưng hô. Tôi sinh vào tháng 1 năm 1992.” – Seunghoon cố gắng phá vỡ dần phòng tuyến của Jinu.

“Vậy hả? Tôi sinh tháng 9 năm 1991. Tính ra thì chúng ta cũng cùng tuổi nhỉ?” – Jinu vui vẻ trả lời.

“Thôi. Cứ tính theo dương lịch đi. Vậy thì phải gọi là Jinwoo hyung rồi.” – Tuy nhìn Jinu không hợp để làm hyung lắm, nhưng Seunghoon vẫn thích gọi anh như vậy.

“Cũng được, tùy em thôi. Nhưng mà gọi anh là Jinu hyung đi, bạn bè anh đều gọi anh là Jinu!” – Jinu hơi ngẩng mặt lên tỏ vẻ tự hào vì được làm hyung, trông cứ như trẻ con được bầu làm lớp trưởng vậy.

*

Seunghoon kể cho Jinu nghe về những chuyến đi của mình. Lần gần đây nhất, Seunghoon đã đến London. Cậu mở cho Jinu xem những tấm ảnh, những thước phim ngắn mà cậu đã dùng điện thoại quay lại. Có đồng hồ Big Ben, có London Eye sừng sững dưới trời đêm.

Jinu nhìn Seunghoon với ánh mắt rất ngưỡng mộ, anh cũng muốn được đi khắp nơi, muốn được khám phá nhiều điều mới mẻ. Nhưng mà điều kiện của Jinu không cho phép điều đó, anh may mắn lắm mới bám trụ được ở Seoul. Hồi anh mới khăn gói dọn lên Seoul, người dân trên đảo Imja đều nói rằng Jinu sẽ không thể sống tốt ở Seoul đâu. Dân Seoul còn đầy người thất nghiệp, thì ai mà thèm tuyển dân đảo như Jinu.

Thế nhưng có lẽ do Jinu ăn ở hiền lành nên ông trời cho anh tình cờ gặp được Mino. Mino là một nhà thiết kế thời trang mới nổi lên gần đây. Hãng thời trang riêng của cậu tuy chưa có thành tích gì xuất sắc lắm, nhưng lại đang được giới trẻ rất yêu thích bởi phong cách độc đáo và phá cách. Ngay khi vừa nhìn thấy Jinu, cậu đã ngay lập tức quyết định tuyển Jinu về làm người mẫu riêng cho nhãn hàng của mình. Còn Mino thì chính thức trở thành bảo mẫu riêng của Jinu. Mino giữ anh kỹ quá, nên ngoại trừ đi chụp ảnh, quay hình cho mấy bộ sưu tập mới của Mino, anh chỉ toàn ở nhà xem TV và chơi game.

Seunghoon thấy ánh mắt Jinu thoáng buồn, cậu không biết mình đã làm gì sai, nên đành gợi chủ đề để nói với Jinu – “Hyung, tại sao anh lại muốn đến Chile?”

“À, từ nhỏ anh đã muốn đến Chile rồi. Anh cảm thấy Chile rất thần kì. Em thử nhìn lên bản đồ xem, Chile vừa hẹp vừa dài. Anh muốn đi thử xem nó hẹp cỡ nào, khoảng cách bao nhiêu bước chân.” – Jinu hào hứng kể cho Seunghoon ước mơ từ bé của anh.

“Rồi rồi, vậy để em cùng anh đi thử xem bề ngang của nước Chile được khoảng bao nhiêu bước chân nhé!” – Nhìn ánh mắt long lanh của Jinu, thực sự Seunghoon không nỡ làm Jinu thất vọng. Có lẽ xưa nay Jinu đã bị nhiều người chọc ghẹo vì giấc mơ đến Chile rồi, Seunghoon muốn là người đầu tiên ủng hộ anh, cùng anh hoàn thành giấc mơ đó.

“Thật sao? Em muốn đi cùng anh thật hả?” – Jinu ngạc nhiên.

“Thật mà! Dù gì em cũng không có lịch trình cố định, thích đi đâu thì đi thôi. Em chỉ cần trải nghiệm ẩm thực của Chile, đi đâu có đồ ăn là được. Anh cho em đi theo anh với nha, hyung~~” – Seunghoon tự dưng làm aegyo năn nỉ Jinu cho đi cùng.

Jinu mừng thầm trong bụng, nhưng vẫn muốn ra vẻ hyung lớn lắm nên giả vờ lạnh lùng nói. – “Ừm được thôi. Nếu em thích thì cứ đi cùng anh.”

*

Jinu kéo chăn lên che lấy nửa khuôn mặt đang khúc khích cười. Anh và Seunghoon đang nói mấy câu đùa ngớ ngẩn mà chỉ hai người hiểu. Jinu trót miệng phát âm sai một từ, để rồi anh tự bật cười với chính lỗi sai của mình. Gương mặt Jinu đỏ bừng vì cười. Thấy thế, Seunghoon vội ra dấu cho tiếp viên để xin một cốc nước lọc. Jinu uống hết nước mà Seunghoon đưa, nhưng chả hiểu sao anh lại vẫn không ngừng cười được.

“Jinu hyung, anh mà còn cười nữa là phi công sẽ gắn cho anh cái dù rồi mở cửa ném anh ra khỏi máy bay đó. Lúc đó em không cứu anh đâu nha.” – Seunghoon ngồi thẳng lưng lên và giả vờ như không quen biết với Jinu. Mấy vị khách xung quanh nãy giờ cứ liên tục quay sang nhìn hai người với ánh mắt khó chịu. Seunghoon không sợ gì họ, nhưng cũng biết mình nên lịch sự một chút. Mọi người ai cũng đang ngủ, chỉ có cậu và anh là còn thức nói chuyện. Cậu biết mình mà không dọa Jinu thì anh sẽ cười nữa cho mà xem. Jinu có vẻ là người rất dễ cười. Nãy giờ Seunghoon kể gì anh cũng cười, lại có thói quen vừa cười vừa đánh vào người cậu. Chả hiểu sao Jinu trông bé nhỏ là vậy, mà đấm phát nào là thốn phát đó. Seunghoon nghĩ chắc ngực cậu nội thương luôn rồi.

“Đừng mà~ Anh đi ngủ là được chứ gì?” – Jinu chu môi ra vẻ giận dỗi với cậu. Hừm, chưa gì mà đã muốn bỏ rơi anh luôn rồi. Vậy mà còn dám nói mình là người tốt.

“Thôi mà, em đùa thôi, nhưng anh cũng ngủ đi. Chuyến bay dài như vậy mà, anh nằm ngủ thật ngon nha!” – Seunghoon vừa nói vừa vuốt tóc Jinu để an ủi. Cậu nhẹ nhàng di chuyển ngón tay cái để vuốt ve lên gò má của Jinu. Seunghoon biết bản thân mình xấu xa lắm. Hiện tại cậu đã bắt đầu có mấy cái suy nghĩ không đứng đắn với người này rồi. Cậu sợ mình sẽ vượt quá giới hạn nên vội rút tay về. Tất nhiên là Jinu không biết gì đâu, anh nào có nghĩ nhiều đến vậy.

Đêm hôm đó trên chuyến bay đến Chile, có một người ngủ say giấc, còn một người mãi chìm đắm trong những mộng tưởng hoang đường nhất.

Đúng như những gì cậu tự giới thiệu với Jinu, Lee Seunghoon là một blogger về ẩm thực. Nhưng cậu đã cố tình giấu đi một số thông tin khác. Cậu còn là chủ nhân của một chuỗi nhà hàng được đánh giá 3 sao Michelin.

Mỗi chuyến đi của Seunghoon đến những nơi trên thế giới, cậu lại học hỏi thêm những nét đặc trưng ẩm thực của đất nước mà cậu đến. Để từ đó, cậu trở về và sáng tạo nên những món ăn mới cho nhà hàng của mình.

Seunghoon là một người khá kín tiếng. Cậu không có sở thích tụ tập ở những buổi tiệc của các doanh nhân hay người nổi tiếng. Cậu luôn từ chối những tấm thiệp mời bằng cách lịch sự nhất, nhưng cũng lạnh lùng nhất. Sau một thời gian, mọi người tự ngầm hiểu với nhau và hiếm ai dám tiếp cận với Seunghoon.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng thì cậu cũng bắt buộc phải đến những sự kiện quan trọng của nhà hàng mình. Những dịp ấy, có hàng tá cô gái xinh đẹp cố gắng dùng đủ mọi chiêu trò để thu hút Seunghoon nhưng cậu hoàn toàn không để mắt tới. Thực ra cậu không phải cố tình “làm giá”, chỉ là cậu là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Cậu không thích vui đùa. Cậu muốn thời gian và tình cảm của mình phải dành cho một người xứng đáng. Chỉ tiếc là cậu chưa gặp được người đó, mãi cho tới hôm nay.

Nhiều người không còn tin vào cái gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nữa, Seunghoon cũng từng như thế. Vậy mà hôm nay, cậu lại rung động vì Jinu. Vừa nhìn thấy cặp mắt trong sáng của Jinu, Seunghoon biết cậu tiêu đời rồi. Càng nói chuyện với anh, cậu lại càng bị sự ngây thơ và chân thành của anh thu hút. Cậu quyết định phải nắm lấy cơ hội này. Cậu chủ động xin đi cùng anh vì muốn chậm rãi dụ anh về với mình.

Ừ thì, Seunghoon không phải là chính nhân quân tử sống ngay thẳng đâu. Một người trẻ như Seunghoon mà có thể tự tay làm nên một chuỗi nhà hàng danh giá như thế, thì ngoài việc có tài năng và đầu óc nhanh nhạy ra thì cũng phải có những mánh khóe nho nhỏ chứ.

Seunghoon bỗng thấy tò mò rằng Jinu có vị gì, liệu anh có vị tuyệt vời như mùi hương của anh không? Bản năng nấu ăn của cậu trỗi dậy một cách kì quặc như thế đó.

Jinu ngủ say không biết rằng Seunghoon vẫn luôn đang nhìn anh chằm chằm như nhìn một món ăn hấp dẫn. Cậu không ngủ được.

Khoa học chỉ ra rằng khi thiếu ngủ thì cơ thể sẽ mất đi sự tỉnh táo nhất định. Seunghoon lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cậu nghiêng người sang phía Jinu và đặt một nụ hôn lên môi anh. Cậu không dám hôn mạnh mà chỉ dám đưa lưỡi chạm nhẹ lên trong 1 giây rồi rời đi ngay. Lúc quay về ngồi thẳng người lên, Seunghoon thấy ánh mắt của cô tiếp viên hàng không mở to ngạc nhiên. Cậu vội đặt ngón trỏ lên môi mình và ra dấu bí mật với cô. Cô gái gật nhẹ rồi mỉm cười với Seunghoon.

“Đúng là ngọt như mình dự đoán!” – Seunghoon khẽ cười rồi quyết định phải ngủ một giấc để còn có sức mà chăm Jinu nữa.

*

<Công viên Torres del Paine, Chile>

“Seunghoon à, lấy máy này chụp cho anh một tấm với cả núi và hồ nha, để anh còn gửi hình về cho Mino nữa.” – Jinu lấy chiếc máy ảnh từ trong túi balo của mình ra, anh đưa cho Seunghoon mà miệng cứ liên tục dặn dò – “Em cẩn thận đừng để làm rớt nha, của Mino cho anh mượn đó. Anh mà làm hư chắc cậu ấy giận anh luôn quá. Trước khi đi Mino dặn anh kỹ lắm, nói là phải đem máy ảnh về nguyên vẹn.”

Suốt cả buổi đi chơi, Jinu cứ mở miệng ra là nhắc tới cái tên Mino. Nào là phải chụp hình để gửi cho Mino, nhắc anh mua quà lưu niệm cho Mino, sao Mino chưa trả lời tin nhắn của anh, và giản lược bớt một trăm lần Jinu nhắc tới Mino khác nữa. Seunghoon chỉ muốn vứt luôn cái máy ảnh này xuống hồ cho xong. Hừm cũng chỉ là cái máy rẻ tiền thôi mà sao Jinu lại phải coi trọng nó vậy?

Hiếm khi Seunghoon mới trở nên vô lý và trẻ con như thế này. Cậu cảm thấy mình ghét cái tên Mino ấy. Dù cậu ta là ai thì cũng thuộc dạng đối thủ nguy hiểm cần bị tiêu diệt.

Jinu loạng choạng bước lên mấy hòn đá để đứng tạo dáng cho Seunghoon chụp. Anh mất một lúc mới tìm ra được góc chụp đẹp nhất, cảm thấy hài lòng rồi thì đưa tay vẫy vẫy Seunghoon. Trên nền thiên nhiên hùng vĩ, Jinu bé nhỏ đứng đấy nhưng vẻ đẹp của anh vẫn không bị che lấp, mà ngược lại còn toát ra nét xinh đẹp đến thoát tục.

Trong thoáng chốc, Seunghoon cảm thấy bị choáng ngợp. Cậu đã thấy qua nhiều người xinh đẹp lắm, nhưng chỉ có vẻ đẹp của Jinu mới khiến cậu cảm thấy thoải mái và bình yên nhất. Cái cảm giác một buổi sáng thức dậy, nhìn ra cửa sổ thấy những tia nắng len lỏi qua khe cửa, hít hà một hơi để không khí thanh mát ùa vào khoang mũi, đâu đó văng vẳng vang lên tiếng sáo…

*

“Jinu hyung, aaaa~”

Như một thói quen suốt 10 ngày ở cùng với Seunghoon, Jinu nhanh chóng mở miệng ra để đón lấy miếng bánh Empanada de pino từ tay Seunghoon. Cậu cố tình để cả đầu ngón tay mình vào trong khoang miệng Jinu. Anh cũng không để yên cho cậu chọc mình, nên cắn một phát rõ đau làm Seunghoon phải giật tay ra ngay lập tức.

Jinu không thèm liếc mắt sang nhìn Seunghoon đang nhăn nhó vì đau. Mấy hôm nay chả hiểu sao cậu cứ cố tình bày trò chọc ghẹo anh. Anh mà còn để yên thì không biết cậu sẽ làm ra trò gì mới nữa.

Anh cảm thấy anh đang dần ỷ lại vào Seunghoon nhiều lắm. Điển hình là việc được cậu đút đồ ăn tận miệng thế này đây. Chẳng ai bảo ai, mọi thứ diễn ra tự nhiên như vốn dĩ nó phải như thế.

Jinu rất tận hưởng việc có Seunghoon bên cạnh mình trong suốt chuyến đi này. Anh tự hỏi liệu mình sẽ ra sao nếu không có cậu. Có lẽ anh cũng sẽ đến được những nơi anh muốn đến, nhưng chắc sẽ không thể nào vui vẻ và hạnh phúc nhiều như lúc này.

*

Seunghoon và Jinu thuê một chiếc lều để cắm trại trong công viên quốc gia, vì Jinu nói anh thích ngắm sao, đã lâu lắm rồi anh không được ngắm. Lên Seoul với đủ loại ánh đèn, anh không thể nhìn thấy bầu trời đầy sao như hồi còn ở trên đảo nữa.

Cả hai cứ thế cùng nhau ngồi ngắm nhìn bầu trời cao rộng lớn với hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Trời càng về đêm, bàn tay Jinu cũng dần trở lạnh. Tuy không phải mùa đông nhưng ở vùng núi thế này nhiệt độ không khí cũng thấp hơn nhiều.

“Seunghoon à, anh lạnh.”

Jinu bất ngờ tựa đầu lên vai Seunghoon, anh len lén nắm lấy tay của Seunghoon. Tay của cậu cũng lạnh, nhưng ấm hơn anh một chút.

“Seunghoon à, anh muốn sờ thử lên chiếc khuyên mũi của em.”

Đáp lại anh là một sự im lặng.

Jinu bắt đầu thấy sợ. Anh sợ mình sai rồi. Anh sợ mình hiểu sai những cử chỉ chăm sóc của Seunghoon suốt thời gian qua. Ai cũng nói anh ngu ngốc mà anh không tin.

Jinu tự lên một kế hoạch nhỏ trong đầu. Nếu như… nếu như Seunghoon khó xử, anh sẽ tự lẳng lặng dọn hành lý đi trong đêm. Anh sẽ không để cậu biết. Anh sẽ tự động bốc hơi khỏi thế giới của cậu. Chuyến đi này sẽ mãi mãi là một giấc mộng của riêng anh, giấc mộng mà anh không muốn phải tỉnh giấc.

Anh biết Seunghoon rất quan tâm anh, có lẽ với ai thì cậu cũng đối xử như thế. Anh để ý cách cậu giao tiếp với mọi người xung quanh. Không có ai là không thích cậu. Seunghoon được lòng tất cả mọi người. Jinu nhớ mãi bà chủ của nhà nghỉ nơi hai người ở còn nằng nặc đòi giới thiệu con gái mình cho Seunghoon – một cậu trai châu Á mà bà chỉ mới tiếp xúc vài ngày.

Jinu thấy mũi cay cay mà tim thì hơi nhói. Anh khó chịu.

Anh ghét cái ý nghĩ rằng Seunghoon cũng đối xử tốt với một người nào đó, không phải là anh.

“Kim Jinwoo, có phải trong đầu của anh bây giờ đang lập kế hoạch, làm sao để trốn khỏi đây một cách yên ắng nhất không?” – Seunghoon siết chặt bàn tay của Jinu. Cậu siết hơi mạnh khiến Jinu thấy đau. – “Anh nói thử xem, em đoán đúng hay sai? Anh sẽ giả vờ như không có gì hết, đợi em ngủ say thì lén thu dọn đồ đạc rồi trốn đi, không để lại bất cứ thứ gì, một mẩu giấy nhắn cũng không. Vì anh không muốn em nhớ tới anh nữa.”

Jinu cố gắng rút tay về nhưng không được, Seunghoon nắm chặt quá. Cậu kéo tay anh, đặt đầu ngón tay của anh lên mũi của mình.

“Bảo bối của em, anh có thấy hài lòng chưa?”

Seunghoon kéo Jinu ngồi vào lòng mình. Cậu giả vờ giận Jinu.

“Anh làm em giận thật đấy. Em đã phát tín hiệu cho anh từ ngày đầu tiên rồi mà mãi hôm nay anh mới nhận được thông tin sao? Anh nghĩ có thằng dở hơi nào không phải lòng anh mà chỉ vừa gặp đã tình nguyện chịu lăn lốc lê lết theo anh suốt mười mấy ngày?”

“Cắn em thì anh cũng cắn luôn rồi mà bây giờ lại còn bày đặt sợ không dám sờ lên khuyên mũi của em. Anh đúng thật là…” – Seunghoon nhẹ nắm lấy cằm của anh, bắt anh phải xoay mặt sang nhìn cậu. Nãy giờ Jinu cứ né đi không dám nhìn thẳng vào Seunghoon.

“Chuyến đi này của em bị anh làm hỏng mất rồi. Anh thấy em có ăn được bao nhiêu món không? Lúc nào cũng chỉ lo đút cho anh ăn no thôi.” – Seunghoon vừa thở dài vừa kể tội Jinu.

“Anh…xin lỗi. Vậy giờ anh đền cho em nha. Em muốn ăn gì? Sáng mai anh sẽ dắt em đi. Anh hứa là anh sẽ đãi em. Món nào anh cũng cho em ăn hết. À không, nhưng…chỉ mấy món rẻ rẻ thôi nha.”

Jinu không ngờ vì anh mà Seunghoon phải phá hỏng kế hoạch công việc như vậy. Anh lại còn không biết xấu hổ mà nghĩ sai về cậu.

“Có thật không? Món nào cũng được?”

“Thật mà! Anh hứa luôn đó!” – Jinu gật đầu liên tục.

Seunghoon kéo Jinu sát vào lòng mình, rồi thì thầm vào tai anh.

“Em muốn ăn anh.”

Nói xong cậu không quên cắn nhẹ lên vành tai mềm mại của Jinu, như để chứng minh với anh rằng cậu không có đùa.

Jinu giật bắn người lên. Anh sờ sờ lỗ tai của mình mà miệng thì lắp bắp không nói nên lời.

Seunghoon không nên quên rằng Jinu không dễ trêu như vậy. Khi Seunghoon còn đang cười anh thì Jinu đã nhào tới cạp lên gò má của cậu. Một dấu răng đẹp đẽ hằn lên chiếc gò má tròn tròn của Seunghoon.

“Anh cũng muốn ăn em từ lâu rồi.” – Jinu khúc khích cười khoái chí khi trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Seunghoon.

Cậu chớp chớp mắt không tin nổi sự thật vừa diễn ra.

“Yah Kim Jinwoo!”

Jinu vội bật người dậy chạy nhanh vào lều để trốn.

Seunghoon làm sao mà dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy được.

Vào trong lều thì Jinu hết đường mà trốn. Seunghoon rượt anh bò khắp lều, cậu túm lấy Jinu rồi đẩy ngã ra đất. Phía dưới có lót đệm mỏng và chăn nên chắc hẳn Jinu không bị đau thì cậu mới dám làm thế. Seunghoon nằm đè lên người anh, không cho anh nhúc nhích đi đâu cả. Lại lần nữa Jinu cười không dứt.

Seunghoon từ phía trên cao mà im lặng nhìn chằm chằm xuống Jinu. Anh bỗng thấy có gì đó hơi sai nên ngưng, không dám cười nữa. Bị nhìn nhiều quá làm Jinu bối rối, anh nhắm mắt thật chặt rồi rướn cổ lên chạm môi vào Seunghoon.

“Đây là… nụ hôn đầu của chúng ta. Anh hôn em trước.” – Jinu thẹn thùng nói, mặt anh đỏ bừng không rõ vì cười nhiều hay vì mắc cỡ.

“Không phải. Là em hôn anh trước.”

“Ơ… rõ ràng là anh hôn em mà?” – Jinu không hiểu rõ mà cãi lại.

“Lúc trên máy bay, em có lén hôn anh rồi” – Seunghoon thè lưỡi ra trêu anh – “Là em trước!”

Biết chắc rằng người thương bé nhỏ của mình sẽ lại cãi nữa cho xem, nên Seunghoon phải ngăn chặn trước điều đó.

Cậu cúi xuống gặm cắn đôi môi của Jinu. Lần này cậu mạnh dạn hôn sâu chứ không e dè như lần trước nữa. Tay cậu luồn vào tóc Jinu, còn đầu lưỡi thì bá đạo đẩy sâu vào trong khoang miệng của anh.

Jinu bị hôn đến quay cuồng đầu óc. Từng chỗ trống trong khoang miệng của anh đều bị đầu lưỡi của Seunghoon càn quét qua. Tay anh cũng tự giác vòng qua đặt lên cổ của Seunghoon.

Seunghoon rời môi của Jinu và di chuyển đầu lưỡi sang cổ của anh. Cậu liếm láp chiếc cổ trắng ngần của anh đến phát nghiện. Tất cả những mỹ vị xưa nay Seunghoon nếm qua không thể nào sánh bằng hương vị của Jinu lúc này.

Jinu chưa bao giờ có cảm giác này. Anh thấy như có dòng điện chạy khắp người. Anh vừa thấy khó thở vừa thấy thoải mái. Anh có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Seunghoon có bao nhiêu say mê với cơ thể của mình. Không chỉ là sự say mê mà còn có cả ý muốn chiếm hữu, xen lẫn sự quan tâm.

Jinu rất hạnh phúc vì anh là nguyên nhân khiến Seunghoon trở nên như vậy.

Đây là một góc rất khác của Seunghoon mà chỉ có anh mới được nhìn thấy.

Seunghoon đối với mọi người xung quanh luôn tử tế nhưng cũng sẽ dừng ở mức đó.

Seunghoon chỉ buông lời trêu ghẹo với Jinu thôi. Anh có thể vô tư nhưng anh không vô tâm. Anh cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Seunghoon ném về phía anh khi cả hai ngâm mình ở suối nước nóng. Nhưng anh sợ, anh sợ biết đâu là anh tự ảo tưởng, biết đâu anh thực sự ngốc như mọi người nói thì sao?

Jinu đã trót phải lòng Seunghoon vì những hành động quan tâm, chăm sóc mà cậu dành cho anh. Đó không phải chỉ là sự biết ơn, mà còn là sự rung động. Jinu thích đôi chân dài của Seunghoon, thích đôi mắt nhỏ xíu, thích gò má của Seunghoon. Anh muốn được chạm vào Seunghoon.

Có một lần Jinu đã giả vờ vô tội mà xông thẳng vào lúc Seunghoon đang tắm. Anh “vô ý” lướt mắt sang để nhìn thử hình xăm của Seunghoon nhưng lúc ấy Seunghoon đã quay đi chỗ khác, che đi mất. Thế rồi Jinu đành tiếc nuối mà quay thẳng mặt đi ra ngoài, chỉ lạnh lùng ném lại một câu cho Seunghoon: “Anh vào lấy cái khăn!”

Mino cũng đối xử tốt với anh như Seunghoon đang làm vậy. Nhưng anh biết Mino xem Jinu như một người cần được cậu chăm sóc, chứ không phải một người để cậu yêu. Jinu cũng thế, anh chưa bao giờ có suy nghĩ nào khác với Mino cả. Dù rằng mối quan hệ của hai người đã bị không ít người trong giới thời trang đem ra bàn tán.

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Jinu muốn gần gũi một ai đó hơn chút nữa. Đêm nay Jinu nhất định phải nhìn rõ hình xăm ấy của Seunghoon. Anh bị cảm giác tò mò kích thích đến phát điên lên được. Jinu như một chú mèo nhỏ lém lỉnh, anh luồn tay vào dưới lớp áo của Seunghoon và chậm rãi mân mê vùng da thịt nóng hổi ở thắt lưng của cậu.

“Anh muốn xem hình xăm của em”

Seunghoon phì cười. Cậu biết anh tò mò lâu lắm rồi. Từ lần đầu cả hai gặp nhau trên máy bay, cậu đã để ý thấy ánh mắt anh cứ vấn vương dừng lại ở chỗ hình xăm của cậu.

Không để Jinu phải đợi lâu, Seunghoon nhanh chóng nằm ra với tư thế đầy mời gọi. Cậu ngoắc ngoắc ngón tay, lại còn nháy mắt với anh.

Jinu chậm rãi dời mặt xuống phía dưới của Seunghoon. Anh không nhanh không chậm mà kéo áo Seunghoon lên, để lộ một nửa hình xăm phía trên, còn nửa dưới vẫn ẩn giấu sau lớp quần jeans và quần lót của cậu. Jinu ngước mặt lên nhìn Seunghoon trước khi thực hiện bước cuối cùng.

Và rồi anh cũng lấy hết can đảm để kéo ra lớp vải đó, toàn bộ hình xăm bày ra trước mắt Jinu. Đó là hình đôi bàn tay đang làm ra một ngôi sao năm cánh bằng dây thun.

“Em thích xăm những hình ảnh đơn giản hơn là mấy dòng chữ. Em không thích việc phải trả lời những thắc mắc của người khác như là “dòng chữ trên người cậu nghĩa là gì vậy”, “cái hình đó là như thế nào”. Rất phiền phức phải không? Cứ xăm một cái hình dễ hiểu thế này là tốt nhất.”

Giọng nói của Seunghoon vẫn đều đều bên tai của Jinu. Nhưng lúc này anh nghe không vô.

Anh đưa tay sờ lên từng đường nét của hình xăm.

Anh hỏi: “Có đau không?”

Seunghoon đưa tay nhẹ vuốt má anh, cậu bảo không.

Jinu lại nói: “Nhưng anh thấy đau. Sau này đừng xăm nữa nhé!”

Jinu không còn ác cảm với hình xăm như ngày còn bé. Chơi cùng với Mino, anh đã được biết thêm nhiều điều, anh biết đây là một loại nghệ thuật rất đẹp. Anh cũng thấy thích hình xăm của Seunghoon, nhưng nghĩ tới cảnh Seunghoon phải chịu đau khi mũi kim tô vẽ lên da thịt của cậu, anh lại thấy hơi nhói lòng một chút.

“Nghe theo anh hết.” – Seunghoon mỉm cười. Cậu thấy ánh mắt đau lòng của anh.

Jinu nhẹ đặt môi hôn lên hình xăm của Seunghoon. Đó ban đầu chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ nhàng, nhưng Jinu lại dần khiến nó trở nên ướt át hơn. Anh vươn đầu lưỡi liếm láp khắp vùng da đó, rồi chuyển sang mút mát và gặm cắn.

Seunghoon sắp phát điên rồi.

Kim Jinwoo của cậu không phải rất trong sáng và thuần khiết à?

Sao lúc này lại biến thành một tiểu yêu tinh rồi?

Seunghoon thấy Jinu như thể đang hút cạn sinh lực của cậu vậy. Cậu không biết làm gì khác ngoài đưa tay chơi đùa với tóc của Jinu.

Jinu với đầu tóc rối tung, ánh mắt vẫn long lanh ngấn nước, đang cúi đầu chăm chỉ liếm láp da thịt của Seunghoon.

Nếu đầu lưỡi ấy chuyển sang một nơi khác thì tốt hơn biết bao!

Seunghoon thầm tưởng tượng trong đầu. Nhưng cậu sẽ không bắt Jinu làm đâu, cậu không nỡ.

Sau một lúc, Jinu cũng quyết định dừng lại, có lẽ là chơi chán rồi.

Lee Seunghoon cảm thấy hơn hai chục năm sống trên đời của cậu thật quá uổng phí.

Hơn bao giờ hết, lúc này cậu thấy mình thật vô dụng. Nửa muốn đem lột sạch người này, hòa thành một thể. Nửa lại xót, không dám làm anh sợ. Hay chính cậu cũng sợ?

Cậu muốn lần đầu tiên của hai người phải thật hoàn hảo. Lúc này vẫn chưa thích hợp cho cả hai. Cậu nghĩ vẫn nên đợi một thời gian nữa. Cậu sợ biết đâu Jinu sẽ hối hận. Khi trở về Seoul rồi, có khi nào Jinu sẽ đổi ý không?

Có thể đây chỉ là một chút rung động thoáng qua? Hay phải chăng cũng vì Jinu thấy cô đơn mà ở đây thì chỉ có Seunghoon bên cạnh, nên anh mới hiểu sai? Seunghoon không muốn Jinu phải chịu thiệt thòi.

Seunghoon muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Cậu không muốn chơi đùa với bất kì ai, đặc biệt Jinu thì lại càng không.

“Mình đi ngủ thôi, hyung” – Seunghoon cố điều chỉnh giọng nói nhưng vẫn bị khàn đi.

Jinu trừng mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên. Anh biết cơ thể cậu đang khó chịu lắm rồi. Vậy thì tại sao?

“Em… em không muốn sao?” – Giọng của Jinu có chút run rẩy.

Anh lại thấy mình như bị đẩy ra bờ vực lần nữa. Chẳng lẽ Seunghoon hối hận rồi? Là do mình làm sai gì sao?

Lần này Jinu khóc thật.

Bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu tự ti chất chứa bấy lâu cứ thế tuôn trào ra theo nước mắt của Jinu.

Jinu cũng rõ bản thân chẳng có gì đặc biệt hết, ngoài gương mặt cũng xem như có chút giá trị thì không còn gì hết. Còn Seunghoon thì sao? Jinu biết cậu còn trẻ tuổi mà lại vô cùng tài giỏi, làm sao mà Seunghoon thích anh được. Anh lại còn mặt dày mà chủ động nữa.

Jinu đột nhiên khóc nấc lên làm Seunghoon hoảng thực sự.

Cậu rối rắm không biết phải làm sao.

“Jinu hyung, anh đừng khóc mà. Sao tự dưng lại khóc?”

Có đôi lúc, Seunghoon cũng ngốc.

“Em… không phải không muốn mà. Anh lại nghĩ lung tung gì nữa rồi phải không?”

“Em cũng sợ anh sẽ hối hận. Hyung, anh nín đi mà, nghe em nói có được không?”

Jinu đưa tay lau nước mắt, trông anh đáng thương đến mức Seunghoon thấy tim như thắt lại. Anh cố nín khóc nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc lên, chưa bình tĩnh lại được.

Seunghoon lần nữa ôm anh vào lòng.

“Jinu hyung, em biết anh có những lo lắng trong lòng. Em hiểu. Nhưng mà, anh có từng nghĩ rằng em cũng sợ không? Em cũng lo rằng anh sẽ hối hận, có thể khi về Seoul rồi, anh sẽ nhận ra rằng anh không thích em nữa?” – Seunghoon chậm rãi nói – “Em không biết anh có chắc chắn với tình cảm của mình hay chưa. Em chỉ không muốn anh bị thiệt thòi. Em muốn cho anh những gì tốt đẹp nhất, em còn muốn ở cùng anh cả đời.”

“Jinu hyung, em không chỉ yêu anh, mà là em thương anh. Tình cảm em dành cho anh còn nhiều hơn những đam mê thể xác bình thường. Hơn cả tình yêu nồng nhiệt lúc cơ thể chúng ta chạm vào nhau, em muốn mỗi đêm đều được cùng anh ôm nhau ngủ thật ngon. Sáng ngủ dậy, sẽ nhìn thấy anh đầu tiên. Em muốn chúng ta cùng ở bên nhau đến già.”

Từng câu từng chữ của Seunghoon khiến Jinu xúc động vô cùng.

Jinu tin rằng Seunghoon chính là duyên phận đẹp nhất của anh.

Seunghoon là món quà mà định mệnh dành riêng cho anh.

Nếu Seunghoon đã nghĩ nhiều cho anh đến vậy, anh sẽ không phụ lòng cậu. Anh không thể cứ mãi tự ti về bản thân như thế này.

“Anh hiểu rồi. Seunghoon à, anh không hối hận đâu. Anh biết rõ bản thân mình muốn gì. Chúng ta hẹn hò đi. Khi nào về Seoul, chúng ta hãy ra Hongdae chơi, cùng nhau đi khám phá hết những quán ăn ở đó như em vẫn thường làm. Em sẽ không phải ăn một mình nữa, anh sẽ đi cùng em.”

“Được thôi, em rất vinh hạnh được đi ăn cùng người mẫu Kim Jinwoo. Giờ thì đi ngủ thôi nào! Ngày mai chúng ta phải bay về rồi.”

Bên dãy núi Andes, có hai trái tim đã thuộc về nhau. Không rực rỡ hay xa xỉ, chỉ đơn giản và mộc mạc mà bên nhau.

*

Song Mino nhìn lên bảng điện tử, lòng thì bồn chồn không yên. Suốt 2 tiếng đồng hồ, cậu cứ hết đứng lại ngồi, đi tới đi lui trước cổng ra của sân bay. Chuyến bay của Jinu đúng là ra cổng này mà, sao mãi chưa thấy anh đâu hết?

Suốt cả mấy ngày nay Mino không liên lạc được với Jinu vì điện thoại của cậu bị hư. Nói đúng hơn là bị Seungyoon làm hư. Cũng không hẳn là vậy, nhưng Seungyoon là nguyên nhân.

Hôm đấy Mino đang ngâm mình trong bồn tắm thì có tin nhắn từ Seungyoon. Cậu mở lên để xem thì run tay rớt luôn chiếc điện thoại xuống bồn tắm đầy nước.

Seungyoon gửi cho cậu một tấm hình. Trong hình, Seungyoon mặc một chiếc áo thun màu đen và chiếc quần ngắn sát đùi, cậu quỳ gối và chống tay xuống giường, mắt nhìn camera lại còn hơi cắn môi. Cặp chân thon dài trắng ngần được khoe ra đầy khiêu khích.

Phải, sau lần va chạm ở sân bay thì Seungyoon và Mino đã gặp nhau vài lần và chính thức hẹn hò. Sau đó thì ngày nào Mino cũng nhận được mấy bức hình “gợi đòn” như vậy từ Seungyoon.

Quay lại với chiếc điện thoại đáng thương của Mino.

Dĩ nhiên là nó chết đuối luôn sau lần đó. Mino khóc ròng. Không mở lên được thì làm sao mà liên lạc với Jinu hyung? Cậu không nhớ tài khoản và mật mã Kakaotalk của mình. Bình thường chỉ toàn dùng điện thoại quen rồi, nên cậu cũng không đăng nhập vào bằng PC.

Giờ thì hay rồi!

Mino thấy hai bảo an đứng trước cổng cứ nhìn cậu chằm chằm. Cậu cảm tưởng như hai người đấy đang thủ sẵn thế, chỉ cần cậu manh động là bay ra mà vật cậu ra đất ngay.

Chắc có lẽ trông cậu chả khác gì thành phần nguy hiểm. Mắt thì có quầng thâm đen sì, lại còn bịt khẩu trang kín mít. Cậu mất ngủ đúng 3 hôm rồi. Không liên lạc được với Jinu thì sao cậu ngủ cho nổi?

Mino nghĩ ra đủ viễn cảnh, nào là Jinu bị bắt cóc, bị đem bán làm nô lệ cho mấy tay nhà giàu. Không, không được. Cậu chăm sóc, nâng niu Jinu bấy lâu nay. Sao lại để anh rơi vô tay mấy kẻ đó được chứ!!!

Mino thở dài thườn thượt.

*

“Mino à”

Seungyoon đang trên đường lên văn phòng của hãng thì thấy dáng ai trông quen quen, hóa ra là bạn trai của mình đang ngồi ở đó.

“Sao mấy hôm nay không trả lời tin nhắn của em?” – Seungyoon nhào tới ôm cổ của Mino làm cậu giật mình quay ra sau.

“Điện thoại anh hư rồi.” – Mino như sắp khóc  – “Cũng tại em đó.”

Seungyoon nhăn răng ra cười, như thể cậu vui lắm khi nghe được tin này.

“Anh đợi Jinu hyung hả? Hình như chuyến bay đó đáp rồi mà nhỉ?”

“Uhm, mấy nay không liên lạc được với anh ấy, anh lo sắp xỉu rồi đây này. Mất ngủ cả mấy hôm luôn nè.” – Mino chỉ chỉ vào quầng thâm trên mắt

“Hừm, không sợ em ghen à?” – Seungyoon bĩu môi

“Thôi, anh biết Yoonie của anh hiểu chuyện lắm, sẽ không ghen lung tung với Jinu hyung đâu.” – Mino bật cười – “Chả phải nhờ Jinu hyung đem bán anh cho em, mà giờ chúng ta mới thành một đôi à?”

Seungyoon không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm về một góc khuất. Mino cũng bất giác nhìn theo hướng Seungyoon đang nhìn.

Mino thề, cậu cảm thấy như có một tia sét vừa giáng thẳng lên đầu cậu.

“Yoonie, em có … có thấy điều anh đang thấy không? Anh… anh không nhìn… không nhìn nhầm phải không?” – Mino lắp bắp không nên lời.

Seungyoon cũng đơ luôn rồi.

Trong một góc khuất ít ai nhìn tới, Seunghoon đang hôn Jinu.

Chỉ là thơm thơm lên má Jinu thôi, nhưng Seunghoon làm liên tục mấy lần.

Mino sắp ngất thật rồi.

Cậu bước nhanh tới chỗ hai người. Lửa nóng đang bốc phừng phừng trên đầu Mino.

Seungyoon vội chạy theo nhưng không kịp.

Sao mà tự dưng đi nhanh như gắn tên lửa vậy trời?

Mino chẳng nói chẳng rằng bay tới đẩy Seunghoon thật mạnh làm lưng Seunghoon đập vào bức tường phía sau. Jinu thì hốt hoảng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

“Yah ANH LÀ AI HẢ???”

“Yah Song Mino em làm gì vậy?”

“Anh là ai mà dám động vào anh ấy như thế?” – Mino gằn từng chữ.

“Mino à, nghe anh nói.” – Jinu cố kéo cậu ra. Không xong rồi, anh mà không làm cho rõ ràng là Mino sẽ xử đẹp Seunghoon luôn cho xem. Đây không phải lần đầu tiên Mino đi đánh nhau vì anh. Có lần Jinu bị một tay nhiếp ảnh gia lợi dụng công việc mà sờ soạng lên lưng, chỉ có thể thôi mà Mino đã đấm cho hắn gãy hết hai cái răng. Còn đòi đốt luôn cả studio của hắn nữa chứ. Nghĩ lại mà anh vẫn còn sợ.

Seungyoon cũng dùng hết sức mà kéo Mino ra. Thật chứ, may là Seungyoon không phải loại nhỏ nhen ghen tuông vớ vẩn. Chứ cái kiểu Mino bảo vệ lo lắng cho Jinu thế này, người bình thường chắc không chịu nổi mà đá cậu lâu rồi.

Seunghoon chẳng những không ngại Mino mà còn kéo Jinu ôm vào lòng, cố tình hôn thêm một cái lên môi Jinu đầy khiêu khích.

“Đây là Lee Seunghoon, bạn trai của anh.” – Jinu lí nhí nói. Anh không dám nhìn thẳng vào Mino. Anh cảm giác đây như thể là màn đưa người yêu về ra mắt bố mẹ.

“Kim Jinwoo.” – Mino cũng không biết nên nói gì cho phải.

Não cậu đã nối gót theo chiếc điện thoại của cậu rồi. Cậu không nghĩ được gì nữa.

Mino quét mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân Seunghoon để đánh giá.

Seungyoon cố gắng phá vỡ bầu không khí đầy mùi súng đạn này.

“Jinwoo hyung. Em là Seungyoon nè, anh còn nhớ em chứ? Em là bạn trai của Mino. Tụi em cũng đang hẹn hò.” – Nói đoạn, Seungyoon choàng tay sang ôm lấy Mino.

Jinu cười khúc khích. Anh thì không bất ngờ lắm.

Lúc này Mino mới hơi dịu xuống. Cậu gãi gãi đầu ngượng ngùng.

“Chắc mọi người cũng mệt rồi nhỉ? Mino, anh đưa họ về đi. Em còn phải lên văn phòng nữa. Nãy giờ suýt quên mất.” – Seungyoon ném cho Mino một nụ hôn gió rồi chạy vọt đi.

Mino nhìn sang Seunghoon, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Seunghoon nhìn Jinu. Cậu không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng cậu có thể thấy rõ tình cảm Seunghoon dành cho Jinu. Ánh mắt đó đong đầy sự yêu thương và quan tâm.

Ánh mắt thì không biết nói dối.

Cả chiếc balo của Jinu cũng để Seunghoon đeo là đủ thấy Seunghoon chăm sóc Jinu thế nào rồi.

Mino thở dài. Cuối cùng cũng phải tới lúc gả đi rồi.

“Để em chở hai người về. Mấy hôm nay điện thoại em hư nên không liên lạc được với anh. Em xin lỗi!”

Jinu cười. Nụ cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Anh lần nữa lại thầm cám ơn duyên phận đã tặng cho anh món quà tuyệt vời nhất.

*

 

End.

Vài lời cuối fic:
Mình thích gọi anh ấy là Jinu. Jinu không ngốc.
Anh ấy đủ sức biến thành tiểu yêu tinh, nếu muốn.
Hình tượng Jinu không phải là dạng nhược thụ bánh bèo yếu đuối, chỉ là anh ấy thích làm nũng. Dại gì không làm nũng khi có người sẵn sàng cưng mình nhỉ?
Mình không thể tả nhiều về Hoon, vì mình không bao giờ hiểu được anh.
Mọi thứ có thể là quá nhanh với vài người, nhưng mình nghĩ cũng vừa đủ cho một cái one-shot.
Nếu bạn đủ kiên nhẫn để đọc tới dòng cuối cùng này thì, cám ơn bạn.